a. Người tâm linh là người như thế nào ?
Theo tôi, đó là 1 con người hiểu về mình, và sống thật với chính mình. “𝑺𝒐̂́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒊̀𝒏𝒉” sẽ cực kỳ hữu ích cho những ai đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi “tôi sống để làm gì?”. Câu trả lời đơn giản đến độ “phi lý”, nhưng không phải ai cũng biết và làm theo.
Vậy “Sống con người thật của mình” là sống làm sao ?
Theo tôi, điều đó có nghĩa là:
- Chấp nhận sự phức tạp, thay đổi, vô thường của cuộc sống.
- Cởi mở đối với các trải nghiệm của bản thân, đánh giá cao các trải nghiệm đó, cố gắng lắng nghe các nhu cầu, mong muốn của chính mình.
- Chấp nhận người khác như chính họ là, chỉ quan sát, ghi nhận, ko phê phán, ko tranh luận hoặc đòi hỏi họ phải làm khác đi
- Tin vào chính mình.
Một số ngộ nhận khi “sống con người thật của mình” là:
- Ko đem đến sự hài lòng cho chính mình.
- Ko có nghĩa là muốn làm cái gì thì làm, giống như “cọp sổ lồng”, có 1 lối sống ngang tàn, phóng túng, buông thả .…
Điều đúng đắn nên là:
- – Nếu tôi cảm thấy tức giận mà sự giận dữ đó là “trong sáng”, người khác có thể chấp nhận được, thì nó ko phá hoại
- – Nếu tôi cảm thấy lo lắng, và biết mình đang sợ, thì sự sợ hãi đó ko hủy diệt.
- – Nếu tôi sống với các cảm xúc thật của mình như: tức giận, đau khổ, buồn bã, cảm thấy ganh tỵ của chính mình, thì trời ko sập
- – Và khi tôi chấp nhận các cảm xúc “tiêu cực” của chính mình, thì các tình cảm đó trở nên quân bình, dễ thích nghi và dễ chuyển hóa, thay đổi hơn.
Vậy lợi ích khi sống con người thật của mình là gì ?
- Tôi sống thoải mái vì ko phải che giấu và người khác ít đề phòng tôi hơn
- Tập trung giải quyết vấn đề hơn là tạo ra vẻ bề ngoài “đạo đức giả”
- Dùng trí sáng tạo của mình để giải quyết vấn đề hơn là để phòng vệ
- Thừa nhận các mong muốn của mình nên dễ thông cảm các nhu cầu của người khác
- Tự do phát triển mà ko bị ràng buột bởi các “định kiến” của xã hội.
- Một người tâm linh, đôi khi bị coi là lập dị, vì ko đi theo các lề thói của xã hội
- Sự thẳng thắn của tôi sẽ tạo ra sự thẳng thắn và thực tế của người khác.
- Dễ tìm ra hướng giải quyết vấn đề dựa trên các sự kiện liên quan, hơn là đi theo “vẻ bề ngoài” do các bên thương thuyết tự “dựng” ra.
Khi tôi sống con người thật của chính mình, tôi hướng đến 1 đời sống tâm linh, đó là: MỘT CON NGƯỜI SỐNG TRỌN VẸN VÀ DÂNG HIẾN
b. Vậy đặc điểm của đời sống tâm linh là gì ?
𝑴𝒐̛̉ 𝒓𝒐̣̂𝒏𝒈 𝒄𝒂́𝒄 𝒕𝒓𝒂̉𝒊 𝒏𝒈𝒉𝒊𝒆̣̂𝒎 𝒄𝒖̉𝒂 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒎𝒊̀𝒏𝒉: ko còn trạng thái phòng thủ, tự vệ, và lắng nghe chính mình nhiều hơn.
𝑺𝒐̂́𝒏𝒈 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒉𝒖̛̃𝒖: Mỗi khoảng khắc ngay lúc này đây đều đáng sống, ko cứng nhắc, ko áp đặt, thích ứng tối đa với hoàn cảnh hiện tại.
𝑻𝒊𝒏 𝒗𝒂̀𝒐 𝒕𝒓𝒖̛̣𝒄 𝒈𝒊𝒂́𝒄 𝒄𝒖̉𝒂 𝒎𝒊̀𝒏𝒉.
Cái gì “Tôi cảm thấy đúng” sẽ là 1 “hướng dẫn” đầy tiềm năng, đáng tin cậy cho những hành vi thật sự của tôi.
Nếu có bất cứ 1 sai lầm hay hậu quả đáng tiếc nào đó xảy ra, cũng sẽ được sửa sai mau lẹ. Dần dần tôi sẽ tin vào trực giác của mình trong việc đưa ra những quyết định phù hợp.
𝑳𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒔𝒂́𝒏𝒈 𝒕𝒂̣𝒐:
Tôi rất nhạy cảm với thế giới xung quanh, tin cậy vào khả năng giao tiếp với người khác. Tôi không a dua theo người khác. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi sống 1 cách đầy xây dựng, hài hòa với môi trường.
Trong 1 vài trường hợp, có thể tôi sẽ rất “thê thảm”, “khổ sở”, nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng vượt qua, trở nên mạnh mẽ, cứng cỏi và ứng xử “thích hợp” để thỏa mãn “tối đa hóa” các nhu cầu “sâu xa” của chính mình.
Theo các nhà phân tích, thì đây là kiểu người có khả năng thích nghi & sinh tồn cao nhất. Họ thích nghi 1 cách đầy sáng tạo, và họ sẽ là người đi tiên phong trong sự đổi mới, thay đổi của nhân loại.
𝑪𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒄𝒂̀𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒐𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒖́ 𝒉𝒐̛𝒏:
Tôi có 1 đời sống đẹp, đó có thể ko phải là 1 trạng thái sống được mô tả như là “hạnh phúc”, “vui vẻ”, “sung sướng”. Mà những tính từ thường dùng cho đời sống tâm linh như vậy là: phong phú, say mê, đầy thích nghi, đầy ý nghĩa, đầy khích lệ.
Phong cách sống này ko dành cho những kẻ “yếu tim”, nó hàm ý 1 sự mở rộng, ngày càng phát triển các tiềm năng vô hạn của con người, nó bao hàm về “lòng cam đảm” để dấn thân, phụng sự, và dâng hiến, lao mình trọn vẹn vào dòng đời
Qua nhiều đợt thăng trầm trong đời sống tâm linh của chính mình, tôi nhận ra là: Nếu tôi ko thể hiện “chân thật” cảm xúc của chính tôi, hành động ko “trung thực” là tôi, thì kết quả là tôi cũng chẳng giúp ích gì được cho ai hết.
Khi tôi cho phép mình hiểu biết người khác sâu sắc hơn, thì đó là điều “hữu ích” cho chính tôi.
ST theo DTQC